Trong “Chàng Kẹp Hạt Dẻ và Vua Chuột”, phép màu xuất hiện trong một đêm Giáng Sinh. Cô bé Marie nhận thấy chàng Kẹp Hạt Dẻ và những món đồ chơi khác trở nên có hồn, biết nói và cử động, thậm chí còn hợp sức chiến đấu bảo vệ Marie khỏi Vua Chuột. Nhưng khi cô bé tỉnh dậy vào sáng hôm sau, những món đồ chơi lại bất động như thể trận chiến kinh hoàng hôm qua chỉ là một giấc mơ thần tiên của trẻ con.
Trí tưởng tượng và phong cách kể chuyện của Hoffmann quá tài tình. Các phong cảnh thần tiên được ông miêu tả chi tiết, kỹ lượng đến mức ta ngỡ chính ông đã chứng kiến tất cả và thuật lại cho người đọc; đến mức khó ai có thể dám chắc những điều kỳ ảo trong truyện không có thực. Người đọc phải vận dụng toàn bộ khả năng tưởng tượng và vốn từ mình có để có thể “nhìn ngắm” thế giới cổ tích huyễn tưởng trong truyện.
Hoffmann khiến ranh giới giữa thực và mộng, trần gian và thần tiên, cuộc sống và phép thuật trở nên mờ nhạt. Lúc thì ta thấy hiện thực xã hội và con người trong lịch sử hiện lên rõ ràng trong trang sách, lúc thì mơ màng phiêu lãng đến vương quốc của những món đồ chơi biết nói, lâu đài phủ đường và vua chuột với 7 cái đầu.
Ranh giới giữa thiện ác cũng vậy. Khác với những truyện cổ tích thông thường cho ta biết ai thuộc phe nào ngay từ đâu, truyện của Hoffmann gây tò mò đến tận trang cuối. Người đọc phải theo dõi hết câu chuyện cùng sự phát triển của các tình tiết, để rồi nhận ra, truyện cổ tích Hoffmann không theo một mô-típ thường thấy nào cả.