Dẫu biết rằng nghề thầy lắm gian truân
Sẽ có lúc sớm khuya vướng bận
Sẽ có lúc chẳng ngại ngần mưa nắng
Mồ hôi rơi vẫn nở nụ cười!
Người ta biết nghề thầy đâu đơn giản
Chớ phàn nàn khi phải sắm nhiều vai
Một sớm mai có khi là cảnh sát
Để ngăn trò- đứa giả vờ bắt nạt
Hay có khi lại là quan thẩm phán
Để phân bua đôi đứa cứ than phiền
Cũng có lúc tự nhiên thành bác sĩ
Vì có trò không ổn, hắt xì hơi
Rồi mỗi lúc cứ đến giờ ra chơi
Thầy lại là bạn thân thủ thỉ
Cô rất vui khi trò mình nhanh trí
Chẳng được buồn khi chúng đuối kì thi!
Bởi mai kia khi chúng vững bước đi,
Còn kế thừa những gì thầy đã dạy.
Sẽ có lúc nắng tắt dần trên cỏ
Và cuối trời là vệt đỏ hoàng hôn,
Thầy cô đâu phải mãi trường tồn
Nhưng tri thức vốn bên con mãi mãi!
Cô chỉ mong đôi khi con ngoảnh lại!
Thêm chút ngoan hiền, bớt những việc sai
Và đôi khi con cần thêm nhẫn nại
Thêm rạng ngời khi đến lớp sớm mai
Thêm chút thôi, chỉ thêm một chút,
Đã giúp cô có giây phút tuyệt vời
Dù thời gian không ngừng lại người ơi!
Nhưng cuộc đời - nếu cho cô chọn lại
Cô vẫn là cô giáo con mãi mãi
Để gieo mầm cho thế hệ tương lai,
Và cho đời xum xuê cây trái!