Bài phú được viết bằng chữ Hán, có đoạn viết:
Ngã hữu dị chủng, tàng chi tụ gian.
Phi đào lý chi thô tục; phi mai trúc chi cô hàn
Phi tăng phòng chi cẩu kỷ; phi Lạc thổ chi mẫu đơn
Phi Đào lệnh đông ly chi cúc; phi linh quân cửu uyển chi lan
Nãi thái hoa phong đầu ngọc tỉnh chi liên….
Nghĩa là:
Anh cũng là người quân tử ưa hoa sen đó chăng ?
Ta có giống lạ trong ống áo này.
Chẳng phải như đào trần, lý tục; chẳng phải như trúc cỗi, mai gầy
Cẩu kỷ phòng tăng khó tránh; mẫu đơn đất Lạc nào bì
Giậu đào lệnh cúc sao ví được; vườn Linh quân lan sá kể gì.
Ấy là giống sen giếng ngọc ở đầu núi Thái Hoa đây!…
(Phan Võ)
Ông dùng hình tượng một bông sen sinh ra trong giếng ngọc ở núi Hoa Sơn do một vị đạo sĩ kỳ dị hái mang xuống cõi trần. Hoa sen vốn thanh cao, không hoa nào sánh được, tuy gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn; vả lại sen này lại trồng trong giếng ngọc nữa thì càng cao quý biết bao. Ông như sen, dù có phải ở vào hoàn cảnh ô trọc thế nào thì cũng vẫn giữ thanh cao, huống chi ở phải vào một thời tốt đẹp, vua công minh chính trực thì ông càng cao quý biết mấy. Sen quý nhưng phải có người sành mới biết thưởng thức.
Bài phú nổi tiếng bao đời không chỉ cho ta thấy tài năng, mà trước hết thấy được cốt cách cao quý của cụ Mạc Đĩnh Chi !